Tủ Sách Việt Văn

Điệu Valse Giã Từ

Điệu Valse Giã Từ cover

Thể loại: Tiểu Thuyết - Ngôn Tình

Tác giả:

Người dịch: Cao Xuân Dũng

Năm xuất bản:

Số lần đọc: 3

Đánh giá: 3/5 (0 đánh giá)

Lời tựa

Chúng ta gặp lại trong Điệu valse giã từ một cảm thức mà Kundera vẫn thường triệt để khai thác: con người dù mạnh mẽ hay tưởng mình mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ bé nhỏ thảm hại bị nhốt kín trong cái vòng lẩn quẩn xung quanh, không sao hiểu được người khác, không thể vươn tới các vũ trụ xung quanh vũ trụ của riêng mình. Cặp vợ chồng nghệ sĩ thổi kèn Klima là một ví dụ, họ sống bên cạnh nhau hàng ngày nhưng giữa hai người sự nghi kỵ, ngờ vực vẫn là thứ tình cảm thống trị. Ngay cả khi không thực sự ý thức, nhân vật của Kundera vẫn lừa dối người khác, và đôi khi lừa dối cả chính mình. Điệu valse giã từ có một đặc điểm khác biệt với các tiểu thuyết khác của Kundera, đó là sự nổi bật của cảm thức tôn giáo. Những đoạn tranh luận về các vị thánh giữa Bertlef, Jakub và Skreta, hay các suy nghĩ của bác sĩ Skreta ghi gieo mầm các "tiểu Skreta" khắp nơi tại nước Séc là những ví dụ sinh động, những ví dụ mang tính ẩn dụ cao nhưng cũng không kém phần mỉa mai, hài hước cay độc. Trong Điệu valse giã từ, ba nhân vật chính: Bertlef, Jakub và Skreta, mỗi người theo cách riêng, đều nỗ lực vươn lên trở thành vị Chúa trong thế giới mình. Giàu có, Bertlef dùng tiền để tạo thế lực, dù chỉ về tinh thần, lọc lõi sự đời và xuất phát từ một số định kiến và lý tưởng mà ông tuân thủ chặt chẽ, ông can thiệp vào cuộc sống của người khác, hướng họ theo lối mà ông thích. Jakub lại muốn trở thành vị Chúa của chính bản thân mình, được tự mình quyết định cái sống và cái chết của bản thân. Còn Skreta, thông qua tài năng về khoa học, tự biến mình thành một vị Chúa sáng thế, ban phát cuộc sống cho những đứa bé còn chưa ra đời…Kết cục là các vị Chúa đó chỉ làm rối tinh thêm mọi việc vốn đã rối tinh từ trước. Không dự định làm điều gì xấu xa, nhưng cả ba người đều can dự vào cái chết của Ruzena, và sau đó đều không bị liên quan, thậm chí lương tâm cũng không chút cắn rứt. những tình cờ đầy phi lý mới là cái thực sự dẫn dắt cuộc sống, trong đó con người dù mạnh đến đâu, nhiều quyền lực đến đâu cũng chỉ là những con rối, những vũ công của một điệu valse chóng mặt do một quyền lực phổ quát và vô hình tổ chức ..